Chinh phục đồi chè Đông Giang
kinh nghiệm du lịch đà nẵng Nằm bên tuyến đường chạy ngang phố Ba, ngược lên trọng tâm huyện lỵ Đông Giang, đồi chè này được xem là điểm ngừng chân của đa dạng dân “phượt” trên cung trục đường chinh phục núi rừng Tây Quảng Nam.
Vậy là quyết định tiếp diễn, chẳng thể làm ngơ cơ hội rong ruổi núi đồi Đông Giang. Càng lên cao cảm xúc thật đặc trưng, hồi hộp khi xe toài qua đa dạng con dốc hiểm, cung đèo trắc trở. những cánh rừng sơ khai ngút ngàn, tít tắp. lúc lại gặp trục đường nhỏ len lách giữa rừng keo lá tràm đẹp như mơ… Rồi giữa cái cõi hân hoan ấy, một thảo nguyên xanh hiện ra, chao ôi là chè – đồi chè độc nhất vô nhị của xứ Quảng.
Nằm bên con đường chạy ngang qua xã Ba, ngược lên trung tâm thị xã lỵ Đông Giang, đồi chè thuộc Nông trường quốc doanh Quyết Thắng từ lâu vốn đã là điểm giới hạn chân của phổ biến dân “phượt” trên cung đường khám phá núi rừng Tây Quảng Nam.
Khó sở hữu thể ngờ giữa cái nắng, gió đầy khắc nghiệt của xứ Quảng lại hiện hữu một đồi chè đẹp tới thế. Xa xa vạt chè nhô lên như các con sóng xanh rồi lại võng xuống như 1 dải lụa mềm vắt vẻo qua những ngọn đồi. ko lần chần được nữa, chúng tôi xuống xe, chạy bộ thật nhanh theo lối mòn xinh xinh vào sâu trong luống chè. Giọt sương mai vẫn còn đẫm trên từng chiếc lá trong veo óng ánh tựa pha lê.
Xem thêm: du lich da nang
Ngắt một búp chè non, nhẩn nha nhấm nhè nhẹ, vị chè tương đối chan chát, bùi bùi, ngòn ngọt tan dần tới đầu lưỡi. Rồi nhắm mắt xuôi tay hít thật sâu, chao ôi không khí trong sạch quá, chợt thấy mình trôi giữa những sóng chè êm ả, lòng dập dềnh, bao mệt nhọc hình như tan biến.
ở Quảng Nam, riêng vùng đất này sở hữu khí hậu mát mẻ, nhiều mưa nên cây chè cứ thế vững mạnh tốt tươi hàng chục năm qua. ko trải dài miệt mài tới tít tận chân trời như ở những thức giấc miền núi phía Bắc hay Lâm Đồng, nhưng đồi chè Đông Giang vẫn sẽ khiến cho mềm lòng bất kỳ lữ khách khó tính khó nết nào.
Bao đời qua người dân tới đây vẫn nhìn đồi chè như là đi nuôi dưỡng mạch sống của mình. ko chỉ là “vựa” kinh tế của làng mà còn gắn ngay lập tức mang những sinh hoạt bình dị của người dân quê chất phác. mùa rộn rã nhất là khi mặt trời lên cao, trên các góc đồi ngôn ngữ cười xôn xao. Người đến chăm tỉa chè, kẻ từ phương xa tới thăm quan. các tuổi teen nghịch ngợm chạy đuổi nhau giữa các luống chè. những cặp tình nhân, đôi vợ chồng sắp cưới cũng đưa nhau đến đồi chè để có được bức ảnh lưu niệm đẹp nhất. Họ khiến chộn rộn mảng xanh thái hoà nhưng lại mang lại tới đây 1 tình cảm nhiệt liệt, ấm áp…
Đã nơi lúc rời Đông Giang để quay về nhưng chúng tôi vẫn cố dành cho mình thêm một tẹo rong chơi. Nằm dài trên thảm cỏ mịn trải giữa mênh vác màu chè và chợt trông thấy nơi này còn có rất nhiều, rất nhiều lối rẽ nối triền miên trong khoảng đồi chè này sang đồi chè khác. thấp, các lối rẽ đấy đang lặng lẽ chờ lạc bước người qua… Trong cơn gió tới hoang, chợt nghe như giọng người nào ngân vang đâu đây: “Chiều tới qua Đông Giang nghe ai hát điệu ân nghĩa, câu hát quê mình tràn đầy yêu thương… Như ngọn núi cao tình nghĩa càng thêm sâu…”.